Liên hệ. Đến ngay CN/PGD ACB gần nhất để được tư vấn và hướng dẫn hoặc. Liên hệ Contact Center 24/7: 1900 545486- (028) 38247 247. In. Chia sẻ. Thích. Phản hồi. Đánh giá. Chat.
"Đây là năm thứ 6 liên tiếp Tập đoàn Sao Mai nằm trong Top 500 doanh nghiệp lợi nhuận tốt nhất Việt Nam. Thời gian tới, để đạt được vị trí cao hơn trong bảng xếp hạng, bên cạnh mảng truyền thống là thủy sản và bất động sản, Sao Mai sẽ tiếp tục phủ sóng đầu tư nhiều lĩnh vực kinh doanh mới như
Bạn cũng có thể chọn duyệt web ở chế độ riêng tư, chẳng hạn như Chế độ ẩn danh trên Chrome. hình ảnh và các thông tin tương tự, chẳng hạn như
Thu tương tư hả trao mây nhắn. Thu nhớ nhung ha gởi gió bay. Thu đã bao lần khơi mối hận. Thu ôi chết dở bởi thu này ! Thái Huy. 9/01/22. BUỒN VÌ THU . Thu về yên ắng có ai hay. Lá úa ngoài sân rụng rớt đầy. Mây trải bầu trời như phủ kín. Gió đưa con nước tựa phơi bày
Thật ra với phái sinh, việc bạn đi ăn trưa cũng là rủi ro rất lớn. Bởi vì nếu có thông tin gì vào buổi trưa, rất nhiều khả năng vào đầu giờ chiều không thể nào giao dịch được nữa vì thị trường đã đi theo hướng ngược lại", Mr X30 chia sẻ. Tuy nhiên, anh Đức Thông
Lời bài hát Hóa Tương Tư Luôn trong chờ một người để nói lòng hóa cô đơn Mãi tin vào để rồi nhận lại lấy hết dại khờ Bên em giờ đã ổn hơn chưa ? Anh vẫn vậy sớm nắng chiều mưa Và phải như mình vẫn còn như lúc đầu Chẳng quan trọng những thứ sang giàu Môi nói cười cười che giấu đi nỗi đau Về không gian mới em sẽ sống thế nào
vefXrxJ. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Heo conMỹ nhân! Nàng ở xa khơi…Là mây buổi sớm? Mưa rơi chiều tà?Song khuya một đoá mai hoaTương tư tỉnh mộng ngỡ là dáng ai..Thời đại bấy giờ, kinh thành gọi là Trường An, cửa hàng phố xá mọc lên san sát, oanh ca yến hót, văn hóa phát triển, chính là một bức tranh thái bình phồn vinh bậc thế, tài tử xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đều là những người trí tuệ, hiếu học, đọc nhiều sách vở. Thành niên rồi thì đều thích rời nhà đi ngao du, sống cuộc sống thanh bần, tu đạo khổ hạnh. Đi dạo trên phố xá Trường An hoặc tửu quán ngoại ô, bình thường sẽ gặp được vô số những người có lời nói cao siêu, đức hạnh. Thoát tục cao nhã thời đó là thịnh hành, ai nấy đều theo đuổi, hướng tới, coi trọng nó. Một số đệ tử thế gia và thương thân, nhân sĩ đều noi theo. Bọn họ không phải lo mối lo cơm áo nhưng trời sinh tính tình đạm bạc không thích làm quan, càng chán ghét chuyện trò ầm ĩ nên mới xa lánh người đời. Bọn họ khi thì ẩn cư ở vùng ngoại ô, khi thì lui tới những nhà công hầu, tể tướng, có mối nhân duyên rộng khắp và tâm tình bao la. Bọn họ không cần tình duyên hồng trần đến quấy rầy, cũng chẳng cần gió trăng làm nổi bật mình. Bọn họ như hoa lan trong nước, trắng nõn tinh khôi. Có đôi khi cũng sẽ viết những bài thơ tình động lòng người nhưng đó chẳng qua chỉ là trò đùa giữa chốn nhân gian, từ thời Khuất Nguyên, mỹ nhân hoa cỏ cũng sẽ không đơn thuần là mỹ nhân hoa cỏ. Các nàng là đóa hoa lý tưởng trong thơ từ mà thôi. Càng viết động lòng người thì những nam nhân vì lý tưởng, vì khát vọng ấy càng đạm mạc, vô vị với nữ tử, thái độ như gần như gọi là người nhân ái gặp nhân ái, người trí tuệ gặp trí tuệ thì cũng có chút bất đồng. Bọn họ cho rằng cao nhã thoát tục không phải là nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt là có thể đạt được. Những người kiên định làm việc, dốc lòng dốc sức làm người, vì nước vì dân mà không tiếc chút sức lực nhỏ cũng là điều đáng làm trong cuộc đời này. “Kinh thành tứ thiếu” chính là những người thực hiện lý tưởng này một cách triệt để nhất.“Kinh thành tứ thiếu” gồm có bốn người Con trai của tướng quốc Lãnh Như Thiên, tân trạng nguyên Vệ Thức Văn, con trai của nhà giàu nhất kinh thành Tề Di Phi và cả tứ vương gia Hướng Bân được đương kim hoàng thượng trọng thị nhất. Bốn người bọn họ có tiền có chức vị, uống rượu ăn thịt, du sơn ngoạn thủy, cuộc đời vô cùng khoái hoạt. Nhưng bọn họ cũng không phải là những thiếu gia bướng bỉnh, cũng là những người gặp chuyện bất bình chẳng tha, cho dù tốn kém, gian khổ đến đâu cũng sẽ giúp đến cùng khiến cho người trong kinh thành rất kính trọng. Mà trong bốn người này thì họ Hướng lại là tôn quý nhất, người trong kinh thành hơi có chút mặt mũi, gia cảnh khá giả có con gái mới trưởng thành, ai cũng tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để leo cao, đáng tiếc hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Mấy năm qua, chỉ nghe nói Hướng vương gia làm những chuyện đại sự vì nước vì dân, lập công lớn gì chứ chưa từng nghe nói mỹ nhân nhà ai được lọt vào mắt xanh của Hướng vương cả những điều này đã làm tổn thương biết bao trái tim thiếu nữ cập ô phía tây kinh thành là nơi cảnh sắc rất đẹp. Có mặt hồ tú lệ điểm xuyết giữa những dãy núi biếc, xung quanh hồ trồng đầy những gốc mai. Có thương gia đã xây một tòa lầu ở bên hồ, gọi là “Quan Mai các”. Vừa đến tháng chạp, mai vàng đua nở, những đóa hoa vàng nhạt nở rực rỡ trong ánh sương ban mai trên mặt hồ và lớp sương dày trên núi, hương hoa bay đến từng đợt, từng đợt khiến cho Quan Mai các này trông như chốn tiên Mai các mùa đông hương trà bốc lên khắp nơi, khách nhân như nước. Những vị trí đẹp là bên cửa sổ, đối diện mặt hồ. Mặt hồ có tuyết rơi, còn chưa quá lớn, từng bông tuyết như tơ liễu bay bay, ven hồ là rừng mai um tùm, cách cửa sổ đã có thể ngửi thấy hương mai thơm ngát. Chỗ ngồi đẹp như vậy đương nhiên là để dành cho khách quầy vui vẻ, mỉm cười chào đón với một vị công tử đang thưởng thức cảnh đẹp tuyệt trần kia– Liễu công tử, theo lệ cũ, một bình trà thơm, nhưng hôm nay điểm tâm rất được, hay là chọn vài món?Lại gật đầu với hai thư đồng thanh tú ở bên– Thanh Ngôn, Lam Ngữ, lâu rồi không gặp, hai vị khỏe chứ?Thanh Ngữ cười đáp lễ, khách khí từ chối– Đều rất tốt, cảm ơn đại chưởng quầy. Điểm tâm thì không cần, ông cũng biết công tử nhà chúng tôi không ăn đồ bên ngoài. Còn nữa, chưởng quầy còn lớn tuổi hơn công tử nhà chúng tôi, không cần dùng kính ngữ, gọi theo thứ bậc là được kia, Lam Ngữ lấy ra một tay nải màu xám, cười dài nói– Đúng vậy! Như vậy sẽ khiến công tử nhà tôi tổn thọ mất. Chúng tôi là khách quen ở đây, lần nào lão nhân gia cũng vô cùng chiếu cố đến chúng tôi, công tử nhà tôi rất áy náy đó. Ở đây là một chiếc áo mùa đông do Tầm Mộng phường làm, công tử cố ý để cho Vương nương thêu, lại làm bằng bông và lông dê, rất ấm, tặng cho phu nhân nhà ông để tỏ chút lòng biết ơn,Lão chưởng quầy sửng sốt, lòng thầm nghĩ Vương nương đó là tú nương giỏi nhất kinh thành, còn cả Tầm Mộng phường đó chính là phường thêu tọa lạc ở nơi sầm uất nhất kinh thành, trang sức, khăn mặt, giày vớ, áo cưới… đều làm theo yêu cầu, hơn nữa đều vô cùng độc đáo. Những nhà có con cưới gả đều lấy làm tự hào vì có thể mua được đồ của Tầm Mộng phường. Phường chủ của Tầm Mộng phường chính là Liễu công tử gầy yếu này. Chiếc áo bông này đúng là ngàn vàng khó kiếm, bà già ở nhà chẳng biết sẽ vui đến mức độ nào nữa? Lễ vật này cũng thật lớn! Lão chưởng quầy nghĩ vậy, vội khoát tay– Sao có thể, tôi đâu có làm được gì cho Liễu công tử, đại lễ thế này sao dám nhận?Lam Ngữ nhét quần áo vào tay chưởng quầy– Nói gì vậy, chưởng quầy xây tòa lầu này, công tử nhà tôi thích vô cùng, như vậy là quá đủ rồi, đâu cần đại lễ. Sau này, công tử nhà ông thành thân, Tầm Mộng phường chúng tôi sẽ ra sức cho ông nữa quầy cười tươi như hoa nở, nhìn khuôn mặt như bạch ngọc của Liễu công tử, thầm than Đúng là đứa trẻ tâm tư tinh tế, tuổi còn trẻ mà đã thông thư đạt lễ, giỏi làm ăn, người lại tuấn tú, không biết sau này khuê nữ nhà ai có phúc đây? Không uổng công bình thường yêu quý hắn. Lúc này mới vui vẻ cảm tạ, miệng cũng thay đổi cách xưng hô– Mộ Vân, tôi cảm tạ công tử thay bà nhà tôi. Từ giờ trở đi, công tử đến đây thì đừng làm như khách đến, cứ tự nhiên như nhà mình. Tôi thấy cơ thể công tử rất yếu ớt, để tôi xuống làm chút gì đó cho công tử, được chứ?Liễu Mộ Vân ôn hòa giải thích– Lão chưởng quầy, trà của ông rất thơm, tôi sợ đồ ăn làm mất đi hương vị. Hơn nữa, vãn bối thích ngắm cảnh bên cửa sổ, những chuyện khác không quan trọng.– Được, vậy công tử cứ ngắm cảnh, có cái gì thì cứ nói với tôi, hôm nay khách nhân đều vì tuyết mới rơi, mai mới nở mà đến, tôi đi xuống xem sao.– Ông cứ tự nhiên!Lão chưởng quầy vui vẻ cầm quần áo đi xuống lầu, miệng còn khe khẽ hát khiến cho Thanh Ngôn, Lam Ngữ đều bật ngẩng đầu lên, cũng chẳng nhìn xung quanh, Liễu Mộ Vân khẽ than một tiếng, hai tay trắng nõn cầm chung trà, hơi ấm thấm vào đầu ngón tay lạnh buốt. Trà ngon đến đâu cũng chỉ dùng để sưởi ấm. Từ nhỏ đến lớn Liễu Mộ Vân đã không ăn được đồ ăn bên ngoài, là từ nhỏ được người nhà chiều chuộng thành nết xấu, không đổi được. Tới đây chỉ gọi chút nước trà xanh nhạt tỏa khói thưởng thức con đê dài rực rỡ hoa mai, thích sự thanh nhã của Quan Mai các và cả sự thân thiết của ông chưởng quầy. Đây là nơi duy nhất Liễu Mộ Vân thích đến.– Trà lạnh rồi, đổi chung nóng khác nhé!Sợ làm công tử giật mình, Thanh Ngôn nhẹ nhàng đưa chung trà qua. Khi công tử im lặng không nói chính là lúc tâm hồn đang chu du tứ phương. Nhiều năm như vậy, Thanh Ngôn đương nhiên hiểu lấy chung trà nóng, Liễu Mộ Vân mỉm cười với Thanh Ngôn. Thanh Ngôn, Lam Ngữ đi theo Liễu Mộ Vân từ khi còn rất nhỏ, từ nhỏ đến lớn luôn ở bên hỏi han ân cần. Qua mười năm mưa gió, hai từ “chủ tớ” cũng không thể hình dung được hết tình cảm ấy.– Đều ngồi xuống đi! Các ngươi cũng ăn chút điểm tâm, uống chút trà. Ta ngồi một lát rồi lại Ngữ gật đầu gọi tiểu nhị, lại thêm một bình trà nóng và chút điểm tâm, hai người ngồi xuống hai bên từ tốn ăn. Cảnh sắc hôm nay thực sự không sai, không lâu sau, các bàn cách đó đều đã kín Mộ Vân vẫn si ngốc cầm chung trà nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần. Thời tiết rất lạnh, trời đông giá rét thực sự rất khổ sở. Lam Ngữ nhìn công tử xót xa, lòng thật không nỡ Trời lạnh thế này ngắm cảnh gì chứ, cũng không có việc gì thì lại thích chạy đến đây. Ở nhà thật thích mà, lò sưởi ấp ám, đọc sách vẽ tranh cũng không sai, ai dà, tiểu công tử của tôi ơi!– Một bình bích loa xuân và mấy món điểm tâm nóng!Giọng nói trầm thấp đầy sức hút đó là từ khách nhân ở bàn kế bên.– Huynh trưởng!Liễu Mộ Vân đột nhiên khẽ gọi một tiếng, vội quay người lại, chỉ thấy một vị nam tử cao lớn, tuấn dật đang ngồi xuống, quần áo màu vàng hoa mỹ phú quý, chắc hẳn đó là người của vương phủ. Mắt sáng mày rậm cùng với nếp nhăn bên môi khi cười giống hệt như huynh trưởng, đáng tiếc lại không phải. Đôi mắt to sáng trong của Liễu Mộ Vân hơi ươn ướt, tâm tình ảm đạm xuống, chuyện cũ đột nhiên dâng lên, lại là giấc mộng, lòng đau tê tái, vội bối rối quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thanh Ngôn, Lam Ngữ nhìn nhau, buồn bực thay công tử, khó hiểu nhìn qua bên cạnh, không phải là người quen mà! Đứng sau vị khách ngồi ở bàn bên là mấy gia đinh khôi ngô, phát hiện ánh mắt bên đối diện thì hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn giận dữ quay mặt đi, khẽ nói với công tử– Công tử, không còn sớm nữa, chúng ta nên về năm gần đây, đơn đặt hàng đến Tầm Mộng phường càng lúc càng nhiều, công tử đêm nào cũng thức mà vẽ vẽ viết viết. Ánh đèn trong thư phòng cả đêm không tắt, hơn mười lò than nóng đều không thể sưởi ấm được cho công tử, chỉ sợ hắn bị lạnh cóng.– À!Liễu Mộ Vân quẫn bách xoay người, buông bát trà. Lam Ngữ lấy ra một chiếc áo choàng màu nâu nhạt được dệt từ lông dê và tơ lụa bao lấy cơ thể mảnh khảnh của công tử. Liễu Mộ Vân không kìm được, lại chuyển tầm mắt liếc qua gương mặt như đã từng quen kia, thực sự rất giống huynh trưởng đã mất! Ánh mắt nhìn qua, người đối diện đang cười rất ôn hòa, hắn không khỏi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, run rẩy đáp lại bằng một nụ cười chân thành. Thanh Ngôn, Lam Ngữ cả kinh, miệng há hốc ra, sao công tử lại hòa nhã với một người xa lạ như vậy?Người nọ đột nhiên đứng lên, bước qua bên này.– Vương gia?Gia đinh định tiến lên cản lại thì lại bị một ánh mắt sắc bén lườm qua. Người nọ yêu thương nhìn vị công tử gầy gò trước mắt này, sự quan tâm khó hiểu đột nhiên dâng lên, hận không thể xóa đi sự u buồn đong đầy trong đôi mắt kia.– Bên ngoài tuyết đang rơi nhiều, nếu không vội thì ở lại cùng ngắm cảnh, thế nào?Câu hỏi thân thiết như ánh dương ấm áp giữa mùa đông, hòa tan đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt Liễu Mộ Vân. Hắn nhu thuận gật đầu, người nọ vươn tay, hắn lại đặt tay mình vào lòng bàn tay kia, ánh mắt như có sương mù, đi theo qua bàn bên rồi ngồi xuống. Tùy tùng của cả hai người đều hoảng sợ.
Giấc mơ đêm mình taĐể cô đơn nào ôm cõi lòngDẫu sương kia lạnh giáTại sao vẫn chờ mongRót thêm ly rượu cayLặng nghe tiếng đànBiết là không thể nào với lấy vẫn tương tưNgày chia ly, lệ sầu vương mi, người bước ra đi không câu giã từĐể nơi đây lòng vấn vương, trách duyên tình ngang tráiĐời chê bai, phận còn tương lai, mà cớ sao ta vẫn không đoái hoàiHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Heo conLiễu Mộ Vân choáng váng dựa vào lòng Hướng Bân, không rõ là đi đâu, chỉ thấy cây cối, lầu các đang lùi dần về phía sau– Đệ có thể đi được, Hướng đại ca, thế này sẽ bị đám hạ nhân chê cười nói thế nào thì mình vẫn là nam tử, bị bế thì thành ra cái dạng gì. Chỉ là người đang bế mình lại nổi giận đùng đùng, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, đi theo hắn qua hành lang dài, mái hiên rộng, đường mòn rồi tới trước một tiểu lâu, bước lên mười bậc thang, chỉ cảm thấy một tay hắn vươn ra đẩy cửa, thì ra là thư phòng. Căn phòng vô cùng thanh nhã, không sách thì tranh, còn có cả mấy món binh khí quý giá, hoàn toàn khác với thư phòng của Bân nhẹ nhàng buông hắn xuống, vào gian phòng khác lấy ra một chiếc chăn, phủ lên ghế rồi nhẹ nhàng đặt hắn trong đó, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, xoa xoa mười ngón tay lạnh lẽo của hắn. Bế dọc đường đi, dù hắn không hiểu về con người nhưng cũng đã chắc chắn được người trong lòng hắn chính là nữ cải nam trang, cũng hiểu những cảm xúc kì lạ trước đó của mình không có gì là quái lạ. Không thể phủ nhận, “công tử Liễu Mộ Vân” này đã đảo loạn trái tim vốn bình thản của hắn suốt bao năm qua, tuy rằng bây giờ vẫn rất loạn, vẫn không rõ nhưng hắn quyết định sẽ không buông tay. Trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn nhưng giờ không vội, bây giờ nàng đang ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Trìu mến thổi ấm cho bàn tay lạnh như băng kia, cúi đầu hỏi “Mộ Vân, thế này ấm hơn chưa, từ lúc quen biết đệ đến bây giờ, vì sao luôn khiến ta lo lắng?”Mắt Liễu Mộ Vân đỏ lên, cảm động vùi đầu vào lòng hắn “Đệ khá lên nhiều rồi, đại ca, chỉ là trời đông quá lạnh rất khó chịu, từ nhỏ cơ thể đệ đã yếu, khó tránh khỏi bị đau đầu”.“Lúc nào ta sẽ bảo ngự y đến xem”.“ Không cần phiền toái, đại ca. Mấy năm nay đệ quá mệt mỏi rồi, sức khỏe của mẫu thân không tốt, chuyện Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các và cả một số người phiền lòng khác… đại ca, cuộc sống thật mệt mỏi, đệ đã nghĩ sẽ không hỏi không nghĩ gì, cứ để như vậy, để mặt trời lên mặt trăng lặn, bốn mùa luân chuyển”.Giọng nói thoáng nỉ non, hoàn toàn đã quên che giấu giới tính, hoàn toàn là một tiểu cô nương “Đại ca, bờ vai của huynh thật vững vàng, ấm áp, thực sự muốn mãi mãi được thế này”.Từ năm 12 tuổi đến 16 tuổi nàng phải gánh vác gia đình, mọi chuyện quấn thân, thực sự quá mệt mỏi rồi. Nước mắt của Liễu Mộ Vân thấm ướt lên vạt áo của Hướng Bân. Thật hâm mộ vị quận chúa kia, có được người ca ca như vậy mãi Bân xiết chặt tay, lòng dao động như sóng nước, trầm ấm nói “Vậy mãi mãi đừng buông”.Đổi vị trí thoải mái khác, dựa vào vai hắn “Làm sao có thể? Hướng đại ca còn bận việc quốc gia đại sự, lại là trưởng tử trong nhà”. Nói cười nhẹ nhàng, ý cười trong veo, nàng không hay biết lúc này mình xinh đẹp rực rỡ như hoa. “Sẽ rất bận rộn công việc, làm sao có thể?” Nàng làm nũng lắc lắc đầu, mũ lông chồn lệch đi, mấy lọn tóc đen nhánh xõa xuống. Hướng Bân thở dài trong lòng, có phải là nên cảm thán mình có khả năng kiềm chế cao không. “Liễu công tử” này rất có lực sát thương, may mà nàng như vậy cũng chỉ có mình mới nhìn mở, Hướng Quý bưng đồ ăn lên rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Dưới cái nhìn nghiêm khắc của Hướng Bân, Liễu Mộ Vân chỉ đành cố hết sức ăn hết đồ trong bát. No bụng rồi người cũng ấm lên mấy phần. Giờ đang là giữa trưa, ánh mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào thành những luồng sáng lồng vào nhau. Liễu Mộ Vân cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo đến, câu được câu chăng đáp lời Hướng Bân, nàng hoàn toàn đã quên mục đích đến của Bân nhìn nàng mệt mỏi không mở nổi mắt, uất ức bật cười. Nhẹ nhàng bế nàng vào phòng trong, cởi áo choàng, đắp chăn cho nàng. Tuy rằng không thích hợp nhưng hắn lại cảm thấy nên là như vậy, nàng là của hắn.– Mộ Vân, mặc nam trang rất vất đúng không! Hướng Bân cúi đầu Mộ Vân nửa tỉnh nửa mê gật gật đầu, cũng không định giấu diếm– Đại ca, chẳng có cách nào cả, nữ tử ra ngoài làm việc rất bất tiện, mặc nam trang tự do hơn nhiều,– Khổ cho muội rồi, Mộ ve hai má mịn màng của nàng, rất tự nhiên hôn lên má nàng, lòng dâng lên sự xót xa khôn cùng.– Vẫn ổn!Lẩm bẩm đáp rồi nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hướng Bân gấp gọn áo nàng lại rồi khẽ ngồi bên gường, si ngốc nhìn người con gái trên giường. Nàng ngủ mơ màng, vẻ đẹp ngọt ngào, tú lệ, tuyệt không chút phòng bị, không có u buồn càng không phải là con nhím mẫn cảm. Hít sâu một hơi, hắn thầm thề, từ nay về sau, mọi trách nhiệm của nàng sẽ do hắn gánh vác, nàng sẽ quay về làm một cô nương 16 tuổi, ngây thơ rạng rỡ, vui vui vẻ bước vào trái tim bình thản suốt 30 năm qua của hắn một cách bất ngờ như vậy, hại hắn mất ngủ, hại hắn vướng bận vô cớ, hại hắn lần đầu tiên nghĩ đến việc muốn độc chiếm một mảnh tình, hại hắn mất đi sự bình tĩnh, lạnh lùng, tự khắc chế bản thân. Hắn không thể không quản, không thể không hỏi, hắn không muốn thuận theo tự nhiên, nàng còn nhỏ, vậy để hắn đến Mộ Vân ngủ thiêm thiếp đã tỉnh lại, dựa vào ghế, bưng chung trà nóng, nhìn Hướng Bân đang đọc sách một hồi rồi lại nhìn ra ngoài cửa, như tự nói lại như đang dốc bầu tâm sự– Hướng đại ca, muội thích mặt trời, màu sắc, thích những bức tranh, tơ lụa vải vóc. Ban đêm cũng có thể khiến muội kích động bất an… Trước khi ngủ, muội thường chờ Thanh Ngôn đi rồi lặng lẽ đứng bên cửa sổ, đứng đó nhìn bầu trời đêm và ánh trăng thật lâu. Mỗi đêm, đây là thời gian khiến người ta kích động nhất trong ngày, dần dần, muội không còn cảm thấy kì quái nữa, muội đã quen với mọi động tĩnh. Ngoài cửa, tiếng người nhà lặng lẽ bước đi, nói chuyện, xa xa, tiếng nhạc tiếng gió, có khi lại tĩnh lặng chẳng nghe thấy gì, không có bất kì tiếng động gì nhưng vẫn khiến muội rất kích động. Sự cô độc, im lặng kéo dài khiến muội dần trở nên mẫn cảm, hay lo lắng, lòng muội lúc nào cũng căng như dây đàn, vừa chạm vào là sẽ run lên. Đã nhiều ngày nay, tình hình càng lúc càng nặng nề, như sợ hãi có chuyện gì sẽ xảy ra, lại lo lắng sẽ không xảy ra chuyện gì, ngày lặng lẽ như nước chảy, ai…Hướng Bân mỉm cười nhìn nàng, trong lòng tràn ngập tình cảm, cái gọi là niềm vui lứa đôi thì ra không phải chỉ là nữ tử thành đàn mà có khi chỉ là có một người bạn đồng hành trí tuệ, đáng yêu vậy thôi. Hôm nay hắn thực sự đã cảm nhận được điều này.– Về sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đừng giữ ở trong lòng, tin tưởng đại ca, tuy rằng đại ca không thể hái trăng sao trên trời xuống cho muội nhưng trên đời này, đại ca vẫn có thể mang đến cho muội một khoảng trời hòa bình, yên dàng an ủi nàng đổi lại tiếng cười vui vẻ của nàng– Biết rồi, Liễu Mộ Vân muội giờ đã có ngọn núi vững chắc để dựa vào rồi, từ nay về sau có thể hoành hành ngang ngược trên đường cái rồi!Hướng Bân cười lớn, nàng tác oai tác quái không biết trông sẽ thế nào.– Mộ Vân, nếu không có Tầm Mộng phường thì giờ muội muốn làm gì Mộ Vân cúi đầu trầm tư một hồi– Nếu không có Tầm Mộng phường, nếu mẫu thân mạnh khỏe, muội nghĩ, có lẽ muội sẽ đi ra ngoài thăm thú. Giang Nam là nơi rất đẹp, không lạnh lẽo, hanh khô như kinh thành, bên đó mát mẻ, rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa nử tử Giang Nam đều rất đẹp, ngồi trên thuyền, đi dọc theo bờ sông xem người ta đánh cá, nghe con gái dân chài ca hát, núi non hai bên sông dần thay đổi theo làn nước. Đại ca, huynh sẽ cảm thấy thời gian như ngừng lại, a, thật muốn quay lại lại những ngày tháng ở Giang Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự khao khát, chờ Bân dịu dàng vuốt tóc nàng– Mộ Vân từng đến Giang Nam?– Ừm, cùng mẫu thân đi chữa bệnh, từng ở lại Giang Nam hai năm.– Mộ Vân thật hiếu thuận nha!Nàng hơi đỏ mặt– Là phận con cái, đó là đương nhiên, Hướng đại ca thương yêu muội muội như vậy, chắc hẳn là lại càng hiếu kính với cao đường. Đúng rồi, Hướng đại ca, “Kinh thành tứ thiếu” các huynh đều đã thành thân rồi chứ!Giả bộ lơ đãng nhắc đến, trước mắt lại hiện lên gương mặt tuyệt diễm của một nữ tử nước ngoài.– Đều không có đâu. Ha ha, sao lại hỏi cái này?Hướng Bân nhìn chăm chú vào gương mặt khiến hắn mê luyến, muốn nhìn ra những tâm tư nàng che giấu.– Đại ca đã quên muội may hỉ phục sao, muội hỏi cái này đương nhiên là có chuyện mà. Bốn người các huynh đều vĩ đại khiến người ta đố kỵ, nhất định là có rất nhiều người muốn kết thân. Có khi ở Tầm Mộng phường muội lại nghe được đám tổng quản và các phu nhân nhắc tới tên huynh, luôn nói có nhà ai nhờ làm mai gì gì đó. Đại ca, có phải là huynh muốn tìm một công chúa không?Nàng đang thử hắn sao? Hướng Bân vui vẻ– Nếu chỉ cần một công chúa thì ta đã thành hôn từ lâu rồi. Ta chỉ muốn tìm một nữ tử hiểu lòng mình, người mà ta yêu thương là được.– À!Nghe khẩu khí hắn thì dường như yêu cầu cũng không cao, vậy vì sao đến giờ còn chưa tìm được. Cũng ngại gạn hỏi, lén nhìn trộm gương mặt tuấn tú luôn mỉm cười kia, thực sự không hiểu. Còn cả Tề đại công tử kia nữa, hai năm trước ôm mỹ nhân trong lòng, không phải là đã sớm thành hôn rồi sao? Thôi đi, chuyện này đã chẳng còn liên quan gì đến mình nữa, hôn ước mười năm trước đã qua được mấy ngày, từ nay về sau, hắn và nàng không còn ràng buộc gì Bân thấy nàng lúc nhíu mày, lúc lại lắc đầu, lúc lại tự nhủ như đang bị điều gì đó làm hoang mang thì không khỏi mỉm cười, gì mà Tầm Mộng phường chủ thần bí, nói thẳng ra thì chẳng phải chỉ là một tiểu cô nương. Nhìn ánh mặt trời đang dần ngả về tây, hắn không dám giữ nàng lại, càng tối trời càng lạnh, người bệnh vừa ốm dậy lại bị lạnh thì cũng không phải là chuyện gì hay ho.– Mộ Vân, đã muộn rồi, Hướng đại ca đưa muội về phủ nhé?Muốn thuận đường đi thăm Liễu viên để ngày sau khi nào nhớ nhung thì sẽ đến vấn an.– Trời ơi! Đã muộn thế này rồi, Thanh Ngôn nhất định chờ sốt ruột lắm. Không cần tiễn, muội có kiệu rồi, hôm nay làm phiền đại ca cả ngày, hại huynh còn không kịp phê duyệt tấu chương!Nàng áy náy nhìn bàn chất đầy tấu chương của hắn, ai dà, hại Hướng đại ca phải thức đêm rồi!Lại ôm dáng người mảnh khảnh ấy vào lòng, rất muốn giữ nàng lại nhưng không thể, vì danh tiết của nàng, vì những ngày tháng sau này, hắn phải nhẫn– Đại ca là người có chừng mực sẽ không làm gì sai lầm. Muội tới, đại ca rất vui mừng, sau này nhất định phải thường xuyên đến đây, nếu đại ca không ở trong phủ thì phải chờ. Sau khi về thì cùng ăn bữa cơm, đừng tùy hứng, bớt ra ngoài đi, có chuyện gì bảo người đến báo cho đại ca.– Vâng!Gật đầu lia lịa, cười trộm, nàng thực sự đã có một người huynh trường rồi! Vui vẻ ôm chặt hắn để xác nhận lại đây là sự thật. Người được ôm cứng nhắc, mặt nhăn nhó, nàng… nàng thực sự không biết nam nữ hữu biệt sao?Thanh Ngôn chờ trong đại sảnh từ trưa đến gần tối mới thấy vị “Liễu công tử” kia thần thanh khí sảng đi ra, đúng là giận không có chỗ phát tiết, không nói đến chuyện hại mình phải ở cùng tên “ác nô” kia suốt một ngày, hại mình mang tiếng không chăm sóc được chủ nhân chu đáo, mà vị chủ nhân kia trông lại không tệ lắm, không té xỉu mà cũng chẳng lạnh run người. Thanh Ngôn e ngại đến thể diện của Vương gia nên không dám nói chủ tớ lễ phép cáo từ, đến khi nhìn qua rèm không còn thấy Vương phủ nữa thì Thanh Ngôn mới quay lại nói “Tiểu thư”.Liễu Mộ Vân buồn bực, chỉ khi Thanh Ngôn tức giận thì mới gọi nàng là “tiểu thư” ở bên ngoài như thế này– Sao thế Thanh Ngôn?– Tiểu thư là cô nương chưa thành thân, sao có thể ở cùng với một nam tử xa lạ suốt một ngày được?– Đó không phải là nam tử xa lạ, là Hướng đại cố cự nụ, cần gì phải chuyện bé xé ra to.– Đó là phu nhân sinh sao?– Thanh Ngôn, ngươi nói lung tung gì đó? Là nghĩa huynh thì có làm sao, ta coi huynh ấy là huynh trưởng là dạ không dám nói ra chuyện hắn đã nhìn ra nàng là nữ tử, như vậy Thanh Ngôn chắc điên lên mất.– Chuyện thế này về sau tuyệt đối không thể xảy ra nữa, mặc kệ thế nào, đều phải kiên quyết để cho tôi ở bên cạnh tiểu thư mới tiểu thư 12 tuổi thì phu nhân đã bị mất trí, mặc dù có chuyện dạy rất tốt nhưng những chuyện khi lớn lên cần chú ý thì phu nhân chưa thể dạy dỗ. Hơn nữa vì Tầm Mộng phường, tiểu thư cũng thường xuyên phải giao tiếp với nam nhân nhưng đó đều là những nơi đông người, không phải như hôm nay, tiểu thư biến mất suốt một ngày trước mắt nàng. Thanh Ngôn vừa tức vừa vội– Tiểu thư, người phải giữ gìn, nếu không sau này thanh danh bị bôi nhọ thì sẽ không thể gả ra ngoài được nữa đâu!Liễu Mộ Vân thoáng sửng sốt rồi cười khổ khiến Thanh Ngôn nhìn mà lòng thấy bi ai– Biết rồi, Thanh Ngôn, về sau ta sẽ chú ý. Thực ra dù không có chuyện này thì ta cũng không thể gả cho ai nuối nhắm mắt lại, nghĩ đến bóng dáng lạnh lùng kia, thích hắn sao? Không biết, chỉ là từ nhỏ đã gần gũi với hắn, quen có hắn ở đó, có một ngày phát hiện hắn đã chạy thoát, từ đó về sau lòng cảm thấy vắng vẻ, tiếc nuối? Không cam lòng? Cũng không phải, chỉ là không biết làm sao mà thôi.– Tiểu thư, xin lỗi!Thanh Ngôn biết mình lỡ lời, chạm vào nỗi đau trong lòng tiểu thư, vội ôm tiểu thư như muốn truyền sức mạnh cho nàng để nàng có thể kiên cường hơn– Chuyện quá khứ đừng nghĩ nhiều, có một số người không đáng, tiểu thư còn nhỏ, mọi thứ đều chẳng tính là gì cả. Ngày sau, tiểu thư nhất định sẽ được gả cho một người Thanh Ngôn lại tự trách, Liễu Mộ Vân cố gắng mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái– Ừ, đó là đương người nhìn nhau cười, mỗi người một tâm sự riêng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Heo con“Tiểu thư, tiểu thư, tôi là Thanh Ngôn đây!” Nàng chỉ nghe thấy một tiếng khóc quen thuộc, người đã rơi vào một vòng ôm ấm áp. “Tiểu thư ơi, cuối cùng Thanh Ngôn cũng được gặp lại người.” Quần áo trước ngực rất nhanh đã bị thấm ướt, đột nhiên người lại bị một vòng ôm mềm mại khác kéo qua, ôm rất chặt khiến nàng rất sợ mình sẽ không thở nổi. “Lam Ngữ!”, Lam Ngữ luôn ít nói nhưng nàng lại trưởng thành hơn Thanh Ngôn nhiều, lúc này tất cả đều thất thố, mặc kệ lòng tiểu thư có khó chịu đến đâu nàng cũng chỉ muốn được ôm tiểu thư mà khóc một hồi. Mạc Vũ Nhi khẽ vỗ vỗ lưng Lam Ngữ, rưng rưng cười khẽ. “Được rồi, Lam Ngữ, ta vẫn ổn, giờ ngươi nói cho ta biết đây là đâu?”Thanh Ngôn khóc nói”Tiểu thư ngốc quá, đây chẳng phải là Liễu viên sao? Người bị té xỉu trong tuyết, được đầu bếp nhìn thấy nên đưa về Liễu viên.”Lam Ngữ buông tiểu thư ra, nàng đặt gối ra sau lưng tiểu thư, vuốt ve cơ thể mong manh của tiểu thư, chỉ sợ tất cả không phải là sự Vũ Nhi nhìn quanh, không hỏi lại, chỉ nhìn Thanh Ngôn và Lam Ngữ đều đã mặc trang phục của người đã thành thân, có phong vận khác so với khi nàng rời đi, có thể thấy cuộc sống rất thoải mái. “Các ngươi có ổn không?”Hai nha hoàn khó khăn lắm mới ngừng nước mắt, nghe Mạc Vũ Nhi hỏi vậy thì lại òa lên “Chúng tôi đều tốt! Lam Ngữ sinh tiểu cô nương, tôi và Hướng Toàn sinh một tiểu tử. Nhưng còn người, tiểu thư, nào có chủ tử nào như người, sắp xếp tốt cho hạ nhân rồi tự mình lại phiêu bạt bên ngoài, trời tuyết rơi còn ngất xỉu trên đường cái.” Thanh Ngôn ngồi xuống, cẩn thận xoa bàn tay tiểu thư, trong lòng là sự xót thương vô Ngữ sửa tóc lại cho Mạc Vũ Nhi rồi đắp chăn cho nàng, “Liễu tổng quản đã ngủ rồi, ông ấy thực sự đã quá mệt mỏi rồi, mã phu và cô nương Hồng Diệp kia cũng được sắp xếp ổn thỏa, tiểu thư không cần lo lắng. Từ trước giờ Liễu Viên đều là của tiểu thư, người mãi mãi là chủ nhân nơi này. Phòng bếp đang chuẩn bị nước ấm, tiểu thư, lát nữa ngâm nước nóng đi, như vậy sẽ bớt mệt mỏi đi đó.”Vẫn là nha hoàn bên mình hiểu chuyện, Mạc Vũ Nhi cảm kích mỉm cười, bỗng nhiên nhìn thấy bên giường có một quyển binh thư, thuận tay cầm lấy.“Đây là của Hướng Vương gia, có đôi khi Vương gia sẽ đến đây ngồi, đọc sách”. Thanh Ngôn đáp tiểu lâu này, lần đầu tiên hắn ôm nàng vào lòng, lần đầu tiên hôn nàng, lần đầu tiên nói muốn lấy nàng, trong đầu Mạc Vũ Nhi hiện lên những mảnh vụn kí ức, đó đều là chuyện từ rất lâu rồi. Nàng lắc lắc đầu, giờ không thể nghĩ đến nữa. “Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các giờ thế nào rồi?” Nàng thản nhiên chuyển đề lâu sau Thanh Ngôn và Lam Ngữ đều không trả lời, nàng kinh ngạc ngẩng đầu hỏi, “Làm sao vậy?”Thanh Ngôn cúi đầu nói, “Tiểu thư đi được mấy ngày thì Tầm Mộng phường Tầm Mộng các đã bị đốt thành đống tro tàn rồi.– A! Đốt rồi thì thôi, được mất tùy chẳng hề giật mình.– Tiểu thư, vì sao người không hỏi là ai đốt?– A, không có Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các chẳng phải các ngươi vẫn sống tốt sao? Liễu viên này vẫn còn giữ lại, cho nên có Tầm Mộng phường Tầm Mộng các hay không cũng chẳng sao có thể là ai, chỉ có thể là Hướng đại ca, lúc ấy giận nàng đi không lưu luyến nên đã đốt cháy tâm huyết của nàng, muốn nàng nhớ đến huynh ấy mà Ngôn Lam Ngữ nhìn nhau rồi cùng thở dài, tiểu thư thật sự quá thông minh, đây là phúc hay đây là họa?Chậu gỗ lớn đã đổ đầy nước ấm, bốn phía xung quanh chất đầy lò sưởi, hương hoa trong nước bay ra, tất cả khiến tiểu lâu ngập trong mùi hương thơm ngát. Mạc Vũ Nhi buông mái tóc dài, vùi mình trong làn nước, không nhịn được mà rên rỉ. Thanh Ngôn Lam Ngữ mỉm cười ở bên hầu hạ, từ sau khi Mạc Vũ Nhi trở về, hai người chẳng dám rời đi nửa bước, chỉ sợ lại đột nhiên không tìm thấy tiểu thư đâu nữa.– Tiểu thư, ba năm qua người ở đâu?Lam Ngữ khẽ búi tóc Mạc Vũ Nhi, nhàn nhạt hỏi.“Ừm, ở Giang Nam, chính là qua trấn trước kia từng chữa bệnh cho mẫu thân một đoạn.”“Đó là nông thôn mà, người cũng có thể sống?” Tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều, rất ít khi ăn đồ ăn bên ngoài, sao có thể sống sót được ở nơi xa xôi hẻo lánh kia, Lam Ngữ thực sự không dám tưởng tượng.“Vẫn ổn, Liễu Tuấn coi sóc mọi thứ rất chu đáo, xưởng tơ lụa hàng tháng mang bạc và đồ ăn qua, cảnh trí ở đó lại rất đẹp, ngoài hơi yên ắng ra thì mọi thứ đều tốt.”“Tiểu thư còn nhớ Lãnh công tử và Vệ đại nhân không?”“Ừm?”“À, Lãnh công tử lấy quận chúa Hướng Như Bối, giờ sinh được một tiểu quận chúa rồi, không thể ngờ đúng không, càng kì lạ là Vệ đại nhân lại lấy một người từng sống trong thanh lâu, trở thành giai thoại trong kinh thành đó! Còn cả Tề công tử cũng đã thành thân, tiểu công tử sắp 2 tuổi rồi.” Thanh Ngôn vừa chuẩn bị quần áo vừa nói, trộm liếc qua tiểu thư, nàng chỉ khép hờ mắt như không nghe thấy.“Tiểu thư, Hướng vương gia còn chưa thành thân đâu”. Lam Ngữ nhẹ nhàng xen một miệng Mạc Vũ Nhi thoáng chút cô đơn, không có sao? Rất nhanh thôi. Nàng đã tận mắt thấy hắn đối xử dịu dàng với một nữ tử khác, hôn sự cũng sẽ tiến hành nhanh chóng thôi. Từ khi rời đi nàng đã sớm chuẩn bị cho ngày này, khi nó đến lòng nàng đã chết nên nàng cũng chẳng biết là đau.– Tiểu thư người đang nghe đấy chứ?– Thanh Ngôn, nước hơi lạnh rồi, ta lên đây!– Không Ngôn lại ra ngoài bưng một chậu nước ấm đi vào, từ từ đổ vào bồn. “Hôm nay tiểu thư cứ thoải mái gột rửa đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, chuyện mời pháp sư lập đàn tràng có Hướng Toàn và Quan Mục Dã rồi, người cứ làm tiểu thư đi là được rồi”.Thở gấp nhìn hai nha hoàn như hai đại tỷ, Mạc Vũ Nhi cũng chẳng phản đối, nàng thực sự đã quá mệt rồi, có bờ vai để dựa vào thật tốt biết mỉm cười nhắm mắt lại, để nước ấm lan khắp toàn thân, không nghĩ gì cả, có thể ngủ thì hãy ngủ một giấc thật ngon!Tuyết chưa qua một đêm đã hòa tan. Sáng sớm thức dậy, Liễu Tuấn nhìn ra phía đông ửng hồng thì không khỏi vui mừng. Ông đi trong sân mấy vòng, mọi thứ thực sự không thay đổi, con đường mòn vẫn thế, sương phòng vẫn như xưa, cây cối hoa cỏ vẫn nguyên dạng, các nha hoàn đi qua đi lại vẫn là những gương mặt quen thuộc, nhìn thấy ông vẫn tôn kính thi lễ gọi một tiếng “Liễu tổng quản.” Liễu Tuấn đột nhiên có cảm giác như đang ở trong mơ, tựa như mình chưa từng rời nay Liễu viên có vẻ rất náo nhiệt, mọi người đều vui mừng chạy trước chạy sau, nhìn thấy Thanh Ngôn và Mạc Vũ Nhi đi từ tiểu lâu qua phòng khách thì đều chạy đến vấn an. Mạc Vũ Nhi vui mừng gật đầu chào mọi người, dưới ánh mắt của đầu bếp cố ăn hết một bát cháo thịt và hai chiếc bánh điểm tâm, lúc này mọi người mới quay về làm việc. Liễu Tuấn mỉm cười nhìn tất cả, đi đêm ngủ ngon, nhìn tiểu thư có vẻ thoải mái lên nhiều, ông cũng an tâm hơn, vừa định mở miệng bàn chuyện mời pháp sư với tiểu thư thì thấy có người vội vàng tiến vào.– Tiểu công tử à tiểu thư, Tề công tử đến!Mạc Vũ Nhi quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Ngôn, nàng tỏ vẻ vô tội, xoay người cho mời Tề công tử vào, hắn đã thành thân rồi, cũng chẳng có gì là bất tiện, chỉ là cố nhân của đại ca mà thôi!Lúc Tề Di Phi nghe tin Mạc Vũ Nhi đã quay về, hắn không che giấu được sự vui sướng phát cuồng, buổi tối đến đây sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên sáng sớm đã vội chạy đến. Trong đại sảnh, Mạc Vũ Nhi mặc quần áo trắng như tuyết, tóc dài buộc lỏng bằng sợi dây trắng, bên thái dương cài đóa hoa trắng, eo thon nhỏ, xinh đẹp đứng đó tựa như tiên tử giáng trần. Ba năm trước Mạc Vũ Nhi còn có chút ngây ngô nhưng giờ nàng như đóa hoa nở rộ. Vẫn dễ dàng khiến tim hắn thắt lại, nhưng giờ hắn chỉ có thể là một người huynh trưởng mà thôi.– Vũ Nhi! Hắn cúi đầu Vũ Nhi cúi người thi lễ– Đã lâu không gặp, Tề đại ca khỏe chứ!– Ta rất tốt, Vũ Nhi, ta nghe nói chuyện của bá mẫu rồi, muội đừng quá đau lòng, nhất định phải cố gắng giữ khàn khàn nói, bao nhiêu trìu mến chẳng biết phải biểu đạt thế nào.– Đa tạ Tề đại Vũ Nhi nhìn khuôn mặt lãnh khốc của hắn hiện rõ tình cảm bi thống thì không khỏi cảm động. Sự đời trêu ngươi, ai cũng sống tốt, chỉ có nàng là gặp nhiều trắc trở, trở thành đứa trẻ mồ côi lại chịu bao tổn thương. “Tiểu thư!” Thanh Ngôn thấy ánh lệ trong mắt nàng thì vội đỡ nàng ngồi xuống, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa. Từ sáng đã bảo Hướng Toàn qua Vương phủ báo tin, sao giờ còn chưa thấy bóng Di Phi lại cùng Liễu Tuấn chào hỏi, hỏi thăm chuyện an táng. “Vũ Nhi, chuyện này đừng cố chấp? Muội là một tiểu cô nương, không gánh nổi vất vả này, Liễu tổng quản cũng đã già rồi, việc này để ta làm đi! Ta nhất định sẽ an táng long trọng cho bá mẫu!”Mạc Vũ Nhi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Tề đại ca, đây là chuyện nhà muội, sao có thể làm phiền đại ca được?”“Vũ Nhi, ta không phải là người ngoài, Tề gia và Mạc gia từng kết giao, ta và Vân Bằng là bạn cũ, làm chút chuyện đó cũng là nên thôi. Muội đã mệt mỏi rồi, Vũ Nhi, lần này ỷ lại vào ta một chút đi, ta sẽ làm người huynh trưởng tốt”. Ngụ ý của hắn Mạc Vũ Nhi hiểu, lòng không khỏi có chút ưu không có những chuyện ngoài ý muốn thì giờ có lẽ nàng đã lấy hắn rồi. Số mệnh chính là số mệnh, hắn tự nhận mình là huynh trưởng, nàng có thể chấp nhận sao?“Cho ta cơ hội đi, Vũ Nhi, giờ chỉ cần gió thổi qua muội cũng sẽ ngã xuống, tội tình gì đâu?” Tề Di Phi đau lòng thỉnh cầu. Mạc Vũ Nhi nhìn Liễu Tuấn, ông tỏ vẻ đồng ý thì nàng mới gật đầu “Vậy đa tạ Tề đại ca, muội cũng không hiểu nhiều, chuyện an táng để đại ca lo liệu đi!”Tề Di Phi mỉm cười “Chuyện này không khó, muội cứ yên tâm đi! Mấy ngày nay chọn ngày lành đã, sau đó mời sư phụ ở chùa về lập đàn tràng để vong linh bá mẫu được siêu thoát”.“Cứ như vậy đi, mẫu thân sớm được đoàn tụ với phụ thân thì cũng tốt.” Chỉ là nàng sau này sẽ phải làm sao. Nàng không nói nên lời, tựa như lục bình trên sông, không nhà không rễ, người thân cũng chẳng còn.“Làm xong xuôi những việc này, mẫu thân ta muốn đón Vũ Nhi về phủ làm nghĩa nữ, thật lòng thương muội.” Tề Di Phi không đành lòng nhìn vẻ mặt bi thương, tuyệt vọng của Vũ Nhi cười khổ “Đa tạ ý tốt của Tề đại ca, đó là chuyện về sau, giờ muội không nghĩ nhiều được.”Tề Di Phi cũng không kiên trì, dù sao chuyện trước mắt rất vội vàng, hắn và Liễu Tuấn thương lượng rồi, hai người cùng ra cửa bắt đầu chuẩn bị, liên tiếp quay đầu dặn dò Thanh Ngôn chăm sóc tiểu thư cẩn thận. Thanh Ngôn thở dài, lòng Tề công tử vẫn hướng về tiểu thư, đáng tiếc hắn chỉ có số làm huynh trưởng. Còn vương gia kia thì sao, ngày ngày nhớ mong tiểu thư mà sao khi tiểu thư về lại chẳng thấy bóng dáng?Từ biên cương về đến kinh thành, hoàng cung vì công chúa Mông Cổ mà tiến hành nghi thức chào đón long trọng, trên bàn tiệc, Hoàng thượng vì giận dỗi với Hoàng hậu nên lòng không thoải mái, liều mạng uống rượu, còn bắt Hướng Bân uống cùng. Bất tri bất giác hai người đều say, Hướng Bân chỉ đành nghỉ lại trong cung Vương phi. Gần đến giờ ngọ hôm sau hắn mới tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung, uống rất nhiều canh giải rượu thì mới khỏe lên một chút. Nghĩ đã nhiều ngày không về phủ, vội từ biệt mẫu thân rồi xuất cung. Kiệu vừa đến cổng thì đã thấy Hướng Toàn lo lắng chạy tới, trời đông tháng giá mà hắn vội đến độ toát mồ hôi. “Vương gia, người đã về rồi, Hướng Toàn sắp điên lên mất.”Hướng Bân mỉm cười xuống kiệu trêu ghẹo “Chứ không phải là Thanh Ngôn sinh cho ngươi một tiểu tử nữa sao?” Hướng Toàn này chỉ khi Thanh Ngôn sinh con thì mới chân tay luống cuống chứ bình thường đều rất từ Toàn đỏ mặt, “Vương gia đừng cười tiểu nhân. Nàng đã quay về rồi.”Hướng Bân run lên, “Ai đã về?”Hướng Toàn tỏ vẻ tội nghiệp, “Tiểu thư Mạc Vũ Nhi hồi kinh rồi.”Mạc Vũ Nhi, ba chữ này khiến Hướng Bân cả kinh, “Nàng về từ bao giờ, giờ đang ở đâu?” Hắn hoảng hốt nắm lấy tay Hướng Toàn, vội vã hỏi.“Về từ tối qua, nghe nói té xỉu ở trên đường, được đầu bếp mang về, Mạc phu nhân đã qua đời, tiểu thư đưa phu nhân về an táng”.Hướng Bân nhắm mắt lại, hận không thể tự chém chết mình, vì sao phải uống rượu, vì sao phải ở trng cung? “Đi Liễu viên!” Hắn xoay người chạy ra ngoài, cước bộ dồn dập không hề bình tĩnh như thường ngày nhớ đêm mong nàng đó, giờ đã về rồi! Mắt hắn không khỏi ươn ướt, lần này, trói lại, khóa lại hắn cũng phải giữ nàng ở bên mình.
Edit Heo conTôi thích dùng giọng văn thản nhiên để kể lại một câu chuyện xưa cũ, giống như thưởng thức một tách trà thương ngày, nhìn như vô vị, vào miệng rồi mới biết hương thơm tràn ngập đáy là câu chuyện xưa về nữ cải nam trang, miêu tả lại một đoạn tình cảm hồn nhiên, quyến cũ không có tình tiết li kỳ, chỉ là vận mệnh của nữ chính có chút li kì.“Tương tư nhất dạ hoa mai phátHốt đáo song tiền nghi thị quân” Hữu Sở Tư - Lô ĐồngDịch thơ Trần Tuấn Khải“Một đêm trằn trọc tương tưThấy hoa mai nở vội ngờ bóng ai.”Năm nàng 6 tuổi, có người từng nói Ta muốn trồng một vườn mai, mười năm sau sẽ cùng muội đêm đêm bên năm sau, người cùng nàng hàng đêm nhìn ngắm vườn mai có phải là hắn?
Thông tin bài hátTên bài hát Tương Tư Ca sĩ Như Mai Barbie Sáng tác Trung Ngon Album Tương Tư Single Ngày ra mắt 08/11/2021 Thể loại Việt Nam, V-Pop Ngày chia ly, lệ sầu vương mi Người bước ra đi không câu giã từ Để nơi đây lòng vấn vương Trách duyên tình ngang trái Đời chê bai, phận còn tương lai Mà cớ sao ta vẫn không đoái hoài Lại si mê tình đắng cay xót xa nơi này Giấc mơ đêm mình ta Để cô đơn nào ôm cõi lòng Dẫu sương kia lạnh giá Tại sao vẫn chờ mong Rót thêm ly rượu cay Lặng nghe tiếng đàn Biết là không thể nào với lấy Vẫn tương tư Ngày chia ly, lệ sầu vương mi Người bước ra đi không câu giã từ Để nơi đây lòng vấn vương Trách duyên tình ngang trái Đời chê bai, phận còn tương lai Mà cớ sao ta vẫn không đoái hoài Lại si mê tình đắng cay xót xa nơi này Giấc mơ đêm mình ta Để cô đơn nào ôm cõi lòng Dẫu sương kia lạnh giá Tại sao vẫn chờ mong Rót thêm ly rượu cay Lặng nghe tiếng đàn Biết là không thể nào với lấy Vẫn tương tư Ngày chia ly, lệ sầu vương mi Người bước ra đi không câu giã từ Để nơi đây lòng vấn vương Trách duyên tình ngang trái Đời chê bai, phận còn tương lai Mà cớ sao ta vẫn không đoái hoài Lại si mê tình đắng cay xót xa nơi này Ngày chia ly, lệ sầu vương mi Người bước ra đi không câu giã từ Để nơi đây lòng vấn vương Trách duyên tình ngang trái Đời chê bai, phận còn tương lai Mà cớ sao ta vẫn không đoái hoài Lại si mê tình đắng cay xót xa nơi này Lại si mê tình đắng cay xót xa nơi này
tương tư như mai